Thứ Ba, 26 tháng 4, 2011

Chủ Nhật, 24 tháng 4, 2011

Chia ly

Chia ly là nỗi đau nhưng bên nhau không hạnh phúc mà chỉ là sự giả tạo còn đau đớn hơn gấp ngàn lần.

chiều Saigon



























































































Đôi Dép



Bài thơ đầu tiên anh viết tặng em

Là bài thơ anh kể về đôi dép

Khi nỗi nhớ trong lòng da diết

Những vật tầm thường cũng viết thành thơ



Hai chiếc dép kia gặp nhau tự bao giờ

Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nửa bước

Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược

Lên thảm nhung, xuống cát bụi cùng nhau






Cùng bước, cùng mòn, không kẻ thấp người cao

Cùng chia sẻ sức người đời chà đạp

Dẫu vinh nhục không đi cùng kẻ khác

Số phận chiếc này phụ thuộc ở chiếc kia



Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi

Mọi thay thế đều trở thành khập khiễng

Giống nhau lắm nhưng người đi sẽ biết

Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu



Cũng như mình trong những lúc vắng nhau

Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía

Dẫu bên cạnh đã có người thay thế

Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh



Đôi dép vô tri khăng khít song hành

Chẳng thề nguyện mà không hề giả dối

Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội

Lối đi nào cũng có mặt cả đôi



Không thể thiếu nhau trên bước đường đời

Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải trái

Nhưng tôi yêu em ở những điều ngược lại

Gắn bó nhau vì một lối đi chung



Hai mảnh đời thầm lặng bước song song

Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc

Chỉ còn một là không còn gì hết

Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia ...

Nhớ Dalat




















Hix. Mới 6 tháng mà nhìn già wá đi




























































































Thứ Sáu, 22 tháng 4, 2011

Khoảng Cách

Anh vẫn ở bên em
Nhưng lúc nào cũng cách xa một khoảng
Khi tỉnh dậy em vẫn thường hốt hoảng
Mái đầu mình không có một bờ vai
Ngỡ lúc nầo anh cũng ở quanh đây
Và hiểu hết mọi vui- buôn-sướng- khổ
Nhưng ai biết niềm vui như cánh gió
Còn nỗi buồn lặng lẽ thấm cô đơn
Em bước giữa đời chân dại chân khôn
Đâu biét khóc cười cũng ngọt ngào, cũng đắng
Đâu thấy lỗi lầm mang trên mình biển cấm
Nên khóc cười , lầm lỗi cũng vô tư
Trái tim anh lãnh đạm đến không ngờ
Và nghiệt ngã. Và rạch ròi quá đỗi
Em buồn tủi không thấy mình có lỗi
Giữa chúng mình khoảng cách cứ dần xa
Mỗi đêm về gieo nước mắt xót xa
Không trách cứ cuộc sống nhiều vị đắng
Chỉ mơ ước bờ vai anh nồng ấm
Để mái đầu tin cậy lúc phong ba Ấm nồng
Xin anh đừng là mây bay
Suốt đời em không với tới
Xin anh đừng là con suối
Bởi nguồn sẽ đổ về sông
Xin anh đừng là vừng đông
Cho em chói lòa đôi mắt
Xin anh đừng là khoảnh khắc
Để rồi tan biến hư vô
Anh đừng là ngôi nhà to
Để em đi qua ngần ngại
Anh đừng là bờ, là bãi
Đổi thay dâu bể cuộc đời
Anh cứ là anh, thế thôi
ấm nồng vòng tay thân thiết
Nơi em gục vào quên hết
Khổ đau cơ cực đời thường

Đôi khi bạn phải chấp nhận cô đơn để bắt đầu tìm một hạnh phúc mới.

Anh có trở về như trong giấc mơ ...

Đừng khóc

Đừng khóc nhé khi mặt trời buông xuống vì nước mắt sẽ ngăn bạn chiêm ngưỡng những vì sao...

Kết hôn

Tờ giấy kết hôn chưa bao giờ là một tờ giấy bảo hành, chỉ có tình yêu thương mới là sự bảo hành trọn vẹn và chung thủy nhất mà thôi.

Giận

Khi hai người đang giận nhau thì trái tim của họ đã không còn ở gần nhau nữa. Từ trong thâm tâm họ cảm thấy giữa họ và người kia có một khoảng cách rất xa, nên muốn nói cho nhau nghe thì họ phải dùng hết sức bình sinh để nói thật to. Sự giận dữ càng lớn thì khoảng cách càng xa, họ càng phải nói to hơn để tiếng nói của họ bao trùm khoảng cách ấy.

Thứ Năm, 21 tháng 4, 2011

Có những...

Có những ngày không gío
Có những ngày không anh
Có những chiều mong manh
Đôi mắt buồn muốn khóc...

Thứ Ba, 19 tháng 4, 2011

Buông tay

Buông tay không phải bao giờ cũng đồng nghĩa với sự từ bỏ, đó cũng có thể là một cách giữ gìn những gì đã trải qua, nếu người ta biết buông tay trước khi quá trễ

Thứ Hai, 18 tháng 4, 2011

Không có nhau

Không có nhau cuộc sống vẫn êm đềm trôi, chỉ là buồn hơn 1 tí, chỉ là thấy lòng xao xác khi đi qua 1 con đường cũ, 1 góc phố quen... Chỉ thế thôi mà bao nhiêu lần muốn bật khóc...

Có lẽ

Có lẽ...Khoảng cách xa nhất trong cuộc đời này chính là khoảng cách để vào tim nhau...Có cố gắng mấy cũng chưa thể chạm đến tình cảm của một người...

Chia Tay

Sau khi chia tay, cần thì không cần nhưng người ta lại thấy thiếu, thấy hụt hẫng. Thấy con tim biết nhói đau, biết nhớ và hoài niệm,biết lạnh và cảm nhận trọn vẹn sự cô đơn. Tự nhiên không còn một điều gì thân thuộc…phải vứt bỏ. Từ bỏ một thói quen đã khó huống hồ là bỏ một người từng là người yêu, là người đầu tiên mình nghĩ đến trong ngày sau khi thức giấc và người cuối cùng mình nghĩ đến trước khi đi ngủ...

Khi yêu chúng ta không học cách nhớ về nhau, nhưng khi không còn yêu, ta lại phải học cách để quên nhau.

Thứ Sáu, 8 tháng 4, 2011

Chia tay

Chia tay người... ta nhận ra chẳng có tình yêu nào là trọn vẹn và hoàn hảo. Chẳng phải yêu nhau là để giận dỗi trách hờn nhau. Yêu là còn phải chấp nhận và đồng cảm cùng nhau. Yêu thương không nhất thiết phải giữ lấy, yêu thương còn là học cách buông tay khi không thể níu kéo.

Niềm tin vỡ rồi... Nhặt lại làm gì cho xước nữa bàn tay...