Thứ Sáu, 2 tháng 8, 2013

Chiều mưa, vẫn bước đi chầm chậm, chợt ngỡ ngàng mình đã như thế này bao lâu rồi?

Có những thứ rất dễ quên đi và ngược lại, cứ như gắn chặt vào con người mình dù không còn đó nhưng bao giờ cũng rất rõ rệt như một vết sẹo sau một vết cắt thật sâu.

Lạc mất nhau, đã có lúc mình tự hỏi: " Tại sao giữa biển người bao la trên trái đất này, hai con người có thể gặp và yêu nhau...?"

Và lại rớt nước mắt để hỏi thêm một điều: "Và rồi lại lạc mất nhau trong biển người ấy".

Lạc mất nhau, mình cũng đã để lạc mất niềm vui, hạnh phúc, thả trôi thật nhiều niềm tin và hy vọng...

Một nổi nhớ rong chơi trong con tim. Một nỗi buồn da diết, chia xa.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét